Chính sách bộ ba bất khả thi (khả năng thực hiện chỉ có hai trong ba mục tiêu chính sách - tự do luân chuyển vốn, tỷ giá hối đoái ổn định và chính sách tiền tệ độc lập) vẫn tiếp tục là một mô hình hợp lý trong hoạch định chính sách kinh tế vĩ mô. Việc toàn cầu hóa thị trường tài chính những năm 1990-2000 làm giảm sự ổn định tỷ giá và tự chủ chính sách tiền tệ của các quốc gia. Một hậu quả ngoài ý muốn của toàn cầu hóa tài chính là ngày càng tăng việc vay vốn với chi phí tốn kém của các nước đang phát triển và các cuộc khủng hoảng nợ. Thị trường mới nổi phản ứng bằng cách chọn mục tiêu kiểm soát luân chuyển vốn trong chính sách bộ ba bất khả thi, hội nhập nền tài chính của họ với tăng dự trữ ngoại tệ lớn, như là phương tiện tự bảo hiểm khi hội nhập vào nền tài chính toàn cầu. Bài viết này, tác giả sử dụng mô hình bộ ba bất khả thi của Robert Mundell và Marcus Fleming (mô hình Mundell - Fleming) để giải thích các mục tiêu chính sách vĩ mô của Việt Nam giai đoạn trước khi gia nhập WTO (1990-2007) và sau khi gia nhập WTO (2007 - nay). Tác giả cập nhật kinh nghiệm của các quốc gia trên thế giới và rút ra bài học lựa chọn chính sách tương lai đối với Việt Nam.